Thư Mục Vụ
Trang chủ
Gia đình sống đạo
Kinh Thánh (Bài Đọc)
Lịch trình thánh lễ
Thư mục vụ
Thiên cung thánh triệu
Thông tin
Cộng đoàn dân Chúa
Hình ảnh sinh hoạt
Khu vườn văn hoá
Đối thoại thiêng liêng
Bạn trẻ hôm nay
Liên lạc
Nối kết


Lm. Giuse Vũ Xuân Huyên +

262. Thiên Chúa là cha mẹ. Những gì làm cho cha mẹ, đâu cần cha mẹ tưởng thưởng, vì tình yêu của cha mẹ đã là phần thưởng rồi. Chỉ những ai có cảm tưởng không phải là con Chúa mới kỳ kèo xin Chúa vội thưởng công đời này.

261. Trong lịch sử cứu độ, vâng lời là yếu tố thành bại: Vì sự bất tuân của Adam và Evà, nhân loại bị mất(bại) ơn cứu độ; vì sự vâng lời của Đức Kitô và Mẹ Maria, nhân loại được lại ơn cứu độ (thành).

260. Nhìn lên trời có thể không thấy Chúa, nhưng thấy được giới hạn của ta. Thấy được giới hạn của ta là điều kiện để ta thấy Chúa.

259. Lòng đất cũng như lòng mẹ. Lòng mẹ sinh ta vào cõi đời này. Lòng đất sinh ta vào cõi đời sau.

258. Chúa dư thừa mọi sự. Ngài đâu cần ta đến với Ngài bằng đôi bàn tay đầy. Không! Ngài muốn ta đến với Ngài bằng đôi bàn tay trắng, để ta càng nhận được ơn Ngài nhiều hơn.

257. Con người bất toàn, nhưng cũng có lúc họ hoàn hảo, khi kết hợp được với Chúa là Đấng hoàn hảo. Khả năng này không do bản tính loài người, nhưng do ân sủng Chúa ban cho.

256. Nhờ đứt tay mà biết thận trọng khi dùng dao.

255. Ngươòi ích kỉ như cục đá có nhiều góc cạnh riêng tư, không thể dùng xây tường chung với những viên gạch vuông vắn khác được.

254. Chỉ trích người khác là truyện dễ. Nhưng làm sao cho mình khỏi bị chỉ trích là một chuyện khó.

253. Chỉ những kẻ không chuẩn bị sẵn sàng trận chiến mới bực mình với cách tấn công của kẻ thù, khi đùa khi thực.

252. Nếu đời còn cho ta được cái vui, thay vì khoảng trống rỗng sau cuộc vui, thì ta sẽ vui theo với đời.

251. Sống một ngày đầy đủ còn hơn là sống một đời trống rỗng.

250. Tình yêu đòi tiết lộ rằng mình đang yêu.

249. Cuộc đời có rất nhiều đường đi lối về, nhưng những con đường nào không đi qua ngả nội tâm đều là những con đường lạc.

248. Cách giúp hay nhất là giúp cho người ta biết tự giúp mình.

247. Sống là đi, không phải là đứng mà cũng chẳng phải là chạy.

246. Hãy tập sống vui, rồi mới thấy đời đáng vui.

245. Thất bại dạy ta hiệu qủa hơn thành công

244. Không muốn là thánh nhân thì cũng không muốn là người hoàn hảo. Vì thánh nhân cụng chỉ là người hoàn hảo.

243. Nhiều người như khối đá, chỉ thấy súuc nặng của những khối đá khác đè lên mình, mà không hề biết rằng sức nặng của mình cũng đang đè trên những khối đá khác.

242. Cho đi là một dòng sông hai chiều. Đừng sợ lỗ!

241. Hạnh phúc lớn lao nhất của con người là được sống với người khác và nhất là được sống cho người khác.

240. Tình người ấm hơn chăn chiếu mùa Đông.

239. Loài người có hằng trăm tiếng nói khác nhau, nhưng cùng có chung một tiếng khóc và một tiếng cười.

238. Chia miếng ăn dễ hơn là chia việc làm. Chia việc làm dễ hơn là chia danh gía.

237. Nếu cuộc đời ta được 100%, hãy sống 50% cho hiện tại, 20% cho qúa khứ và 30% cho tương lai.

236. Hậu qủa tiêu cực của nền văn minh kỷ nghệ là con người đã tự biến mình thành những bánh xe nhỏ bé trong guồng máy vĩ đãi của nền văn minh đó.

235. Hãy noi gương trái chín: Rụng xuống còn để lại hột làm giống tốt cho đời mai sau.

234. Con người trở nên “ giầu có” nhờ những cái cho đi.

233. Con cá chỉ qúy nước khi nó bị bắt lên khỏi nước, dù là nước đục hay nước trong.

232. Thất bại của thế hệ này là bài học dễ thuộc lòng cho thế hệ mai sau.

231. Nói đùa với kẻ không biết đùa tai hại hơn là nói thực với người không biết nghe sự thực.

230. Nhiều người thích lạ đời, vì đối vơi họ đời không có gì là lạ.

229. Các cục đá càng tròn như viên đá cuội càng dễ xếp gần nhau. Con người càng thánh thiện, hoàn hảo như hình tròn, càng dễ gần người khác.

228. Không có thứ mặt nạ nào làm đẹp thêm cho con người, cũng như không có thứ mặt nạ nào mà không có lúc bị lột ra.

227. Trong cuộc sống liên đới, nếu ai cũng nghĩ tới việc làm tròn bổn phận đối với người khác thì ngay khi đó họ cũng đang hưởng hết những quyền lợi mà người khác dành cho họ.

226. Yêu một người thì dễ, nhưng yêu nhiều người trong cùng một lúc không dễ. Có khả năng yêu càng nhiều người đồng đều trong cùng một lúc thì càng giống Chúa. Vì Chúa yêu tất cả không trừ ai.

225. Tình thương còn cải hóa được cả loài thú, huống chi loài người.

224. Phép lạ chưa chắc đã biến đổi được lòng người, nhưng tình yêu thì chắc.

223. Vui với người vui, buồn với người buồn ( xx Rm 12,15) không phải dễ, vì đòi hỏi tình yêu thương chân thành. Không yêu thương chân thành, ta sẽ vui khi người buồn và buồn khi người vui.

222. Người mơ mộng lo nhìn ngắm bầu trời mà quên đi mình đi trên đất. Người thực tế lại lo đi trên đất mà quên ngắm bầu trời.

221. Biết nghe là qùa tặng qúy gía dành cho người nói.

220. Sự vật gì rồi cũng có hai mặt: phải và trái, tiêu cực và tích cực. Hãy cố tìm vẻ đẹp trong cái xấu. Ðời sẽ vui tươi và sức sống sẽ dồi dào.

219. Người sống vội tự mình đánh mất hết những giây phút đáng sống nhất trên đời, những giây phút còn lại là những giây phút không đáng sống.

218. Phê bình sự kiện dĩ vãng bằng những khuôn thước hiện tại là đòi hỏi tấm hình cũ chụp thời thơ ấu ngây ngô phải có được những đường nét nở nang như tấm hình mới chụp giữa thời thanh xuân mơn mởn hiện tại.

217. Con người như thân cây. Càng lớn càng khó uốn. Càng lớn càng khó bứng đi trồng nơi khác.

216. Cuộc đời mỗi người là một tác phẩm nghệ thuật. Ðã thành hình, nhưng chưa hoàn tất.

215. Ðời khá dài để học làm ông nọ bà kia. Nhưng lại qúa ngắn để học làm người cho ra người.

214. Cưu mang con nặng bụng trong mấy tháng; sanh con ra đau đớn trong vài giờ; giáo dục con nạng nề suốt mấy chục năm.

213. Chỉ khi nào té lăn xuống đất, đứa trẻ mới tỉnh ngộ và nhận ra bàn tay dìu dát của bà mẹ trong lúc nó tập đi là qúy hóa. Còn trước đó, nó vẫn coi là một sự kiền tỏa phi lý cần giải phóng.

212. Tuổi trẻ ưa chống đối vì còn qúa nhiều lý tưởng.

211. Giầu có tiền bạc chỉ là một phạm vi trong những phạm vi giầu có khác của sự sống, như giầu nghị lực, giầu ý chí, giầu lòng từ thiện…Làm giầu trong những phạm vi này sẽ khó hơn là làm giầu bằng tiền bạc rất nhiều, vì có một thứ giầu có đe dọa hạnh phúc, nhiều thứ giầu có dọn đường và bảo đảm cho hạnh phúc.

210. Một Kitô hữu thụuc sự hạnh phúc sẽ thấy mọi thứ thánh gía đều có thể trổ bông.

209. Có một thứ ta chẳng cần có cũng có thể đem cho: hạnh phúc.

208. Hânh phúc loài người động chứ không tĩnh. Nó không nằm yên ở cái đích thỏa mãn vì đã có, nhưng đang hành trình trên con đường hy vọng từ cái không đến dần cái có.

207. Cuộc đời phiền tạp. Nhưng Trời cho bộ óc để làm gì, nếu không phải là để chọn lựagiữa những cái phiền tạp đó mà sống.

206. Nếu lấy vị kỉ làm thưóoc đo cuộc sống, thì đơn vị của thước là một thước ngắn, nên chỉ đo được một cuộc đời bủn xỉn. Nếu lấy vị tha làm thước đo cuộc sống, đơn vị của thước sẽ là vô hạn. Thước dài vô hạn, nên sẽ đo được một cuộc đời vĩ đại.

205. Lúc chán nản, thất vọng ta thấy cuộc đời hoàn toàn vô lý. Một chuỗi những số không. Hãy thận trọng gom góp những số không đó lại bằng việc thánh hóa nó. Càng nhiều càng tốt. Sau khi chết, Chúa sẽ thêm số 1 vào những số 0 đó. Chúng ta sẽ được một con số khổng lồ.

204. Cuộc đời là con đường. Ðường là để đi. Chỉ có lan can mới để đứng, ghế để ngồi và giường để nằm.

203. Cứ nhắm thẳng mục tiêu, vì có mục tiêu trước mặt là đã đi được nửa đường. Cứ tin tưởng vào tương lai, vì tin tưởng giúp đi hết nửa quãng đường còn lại.

202. Hôn nhân bao hàm tình yêu và tính dục. Tình yêu bắt nguồn từ vẻ đẹp tinh thần, tính dục bắt nguồn từ vẻ đẹp thân xác. Nên hôn nhân phải được bắt nguồn từ cả hai vẻ đẹp thể xác lẫn tinh thần. Hôn nhân không tình yêu là hôn nhân điếm đàng. Hôn nhân không tính dục là hôn nhân nhà tu.

201. Hôn nhân hoàn hảo là hôn nhân trong đó cả hai người đều có thể thành thực nói rằng: “ Tôi chưa phải là tôi trăm phần trăm. Tôi mới là năm mươi phần trăm của riêng tôi, còn vợ tôi hay chồng tôi là năm mươi phần trăm khác của chính tôi.”

200. Hạnh phúc hôn nhân như sợi chỉ vàng căng hai đầu cọc. Thời tiết sẽ làm sợi chỉ khi co, khi giãn. Chuyện đương nhiên. Nếu cả hai cây cọc vẫn âm thầm đứng đó, sợi chỉ sẽ không đứt. Nhưng chỉ cần một cây cọc hèn nhát, ly khai cũng đủ làm sợi chỉ đứt tung, gây ấn tượng thưong đau cả đời cho hai cây cọc.

199. Hạnh phúc hôn nhân thật qúy gía nhưng nó không phải là một khối cẩm thạch tinh tuyền, một nhất thể đồng dạng mà được kết thành do nhiều mảnh vụn thủy tinh có nhiều mầu sắc xếp chồng lên nhau, tức là những khác biệt nhỏ nhặt giữa hai người. Không khéo xếp sẽ đổ vỡ! Nhưng càng khéo xếp những xung khác nhỏ nhặt ấy, hạnh phúc càng lớn lao và bền chặt, tạo nên khối kim cương vĩ đại.

198. Sự hòa hợp trong hôn nhân không phải là sự hòa hợp của hai tâm hồn có cùng sở thích, khả năng, tính tình…như nhau. Vì những tương đồng như thế vừa hiếm vừa không cần thiết. Sự hòa hợp cần thiết là sự hòa hợp được thành hình do người này bù đắp cho người kia: có khả năng bù đắp, chấp nhận bù đặp và hạnh phúc được bù đắp cho nhau.

197. Loài thú không thể sống như loài người. Nhưng loài người có thể sống như loài thú.

196. Khả năng kinh khủng nhất của loài người là khả năng có thể phá hủy cả những gì mà Thượng Ðế đã xây dựng.

195. Giây phút hiện tại qúy hơn giây phút đã qua và giây phút sẽ tới.

194. Mùa Chay là mùa “ lột hồn”, không phải là mùa “lột xác” như loài rắn.

193. Tài năng con người dù khác biệt một trời một vực cũng chỉ bằng sự khác biệt giữa ánh sáng của một con đom đóm và ánh sáng của một chiếc đèn pha. Cả hai đều trở thành vô nghĩa dưới ánh sáng mặt trời là hình ảnh của Thượng Ðế, nguồn gốc mọi tài năng.

192. Khi Ðức Kitô làm cho bánh hóa nhiều để dân chúng ăn no, họ xưng tụng Ngài là vua ( xx Ga,1-15). Khi Ngài thất thế trước mặt Philatô, họ hò hét lên án đóng đinh Ngài ( xx Ga 18,38-19). Một dân tộc, hai thái độ. Tình cảm “ăn cháo”, mối thù “đái bát”. Rất thường tình…Ðừng mong mình “ăn khách” hơn cả Ðức Kitô.

191. Tặng phẩm làm giầu kẻ nhận lẫn người cho. Người nhận thêm của. Người cho thêm lòng vị tha, thêm sự hiện hữu của mình nơi người nhận qua sự tưởng nhớ, khi người nhận dùng đến đồ vật đó.

190. Người giầu bàn về sự nghèo khó cũng như kẻ no bàn về cái đói. Họ biết mà không cảm.

189. Sự tiếp xúc với nhiều dân tộc khác nhau làm giầu văn hóa cho một dân tộc. Sự giao thiệp với nhiều chủng tộc khác nhau cũng làm giầu thêm nhân cách cho một người.

188. Trong gian nan đau khổ dễ xây tình đoàn kết. Khi hạnh phúc ấm no dễ sinh mầm chia rẽ.

187. Sự mất mát làm tăng thêm gía trị cái đã có:
Khi xưa đời vẫn coi thường,
Ðến nay mất mát, mới thương mới buồn.

186. Một dòng đời không gian lao thử thách cũng buồn thiu như một dòng sông không cá lội.

185. Cuộc đời không có những thăng trầm là một cuộc đời đơn diệu và tẻ nhạt.

184. Cái có sẽ đưa đến cái mất. Cái mất sẽ đưa đến cái khổ. Cho nên, cái có là cái khổ. Hãy hạnh phúc với cái không và hãy dùng cái có như không có.

183. Cái khổ tự nó chưa chắc đã là khổ qúa. Cái làm cho ta cảm thấy qúa khổ là vì ghen tương, khi ta thấy hoặc nghĩ rằng có người chung quanh ta sướng hơn ta.

182. Ai yêu loài hoa hồng thì phải hiểu rằng hoa hồng cho gai trước khi cho bông.

181.Tôn giáo là linh hồn, lòng yêu nước là thân xác trong tôi. Cả hai hỗ trợ nhau và không thể tách rời. Tôn giáo dạy tôi yêu nước. Và vì yêu nước nên tôi dấn thân trong phạm vi tôn giáo, để mong phục vụ hết khả năng, trước hết cho người dân tôi, rồi lan dần tới mọi dân tộc khác, cho tới tận cùng mọi cõi biên cương.

180. Khi sinh ta vào đời, Thượng Ðế đã trồng trong mỗi người một hạt giống hoa thơm ngát. Bổn phận của mỗi người chúng ta là hãy làm cho hạt giống đó trổ bông. Gía trị con người ở chỗ đã cộng tác với Thượng Ðế, để làm trổ sinh hạt giống đó.

179. Ðể làm đẹp cuộc đời mỗi người hãy tự sống theo lý tưởng: „ Tôi không phải là sen, cũng chẳng mong là bùn, nhưng luôn mơ ước đem sen trồng trong bùn.“

178. Nếu lòng bạn là cây đàn thì đừng sợ đời mình vô nghĩa. nếu lòng bạn là dòng nhạc, thì đừng sợ đời mình buồn tênh.

177. Chí khí người thanh niên yêu chữ „ dù“ và gh ét những chữ „ nhưng“.

176. Nhiều khi chán nản với bổn phận hằng ngày của lý tưởng. Ðộc điệu lãng nhách. Hãy nhìn anh công nhân làm việc dây chuyền trong các hãng xưởng. Ngày nào cũng vậy, có khi kéo dài mấy chục năm, vẫn cứ chỉ một cử điệu. hãy nhìn bà lau chùi trong các nhà thương. Ngày nào cũng bằng ấy công việc, ngày nào cũng bằng ấy căn phòng. Tại sao họ làm được? Vì họ có lương! Chán nản với bổn phận tinh thần, vì không nhìn thấy „ lương“ sẽ được trả vào đời sau.

175. Dè dặt trong lời nói trói chặt sự mất lòng.

174. Nếu ai cũng cho mình là quan trọng ( S. Freud gọi ´là thụ dục huyễn ngã) và cố gắng cho ra vẻ quan trọng thì thế giới sẽ hỗn loạn vì nạn tranh quyền.

173. Lời nói xấu như con chim bồ câu đựợc thả ra từ chuồng nào thì lại bay ngay về chuồng đó.

172. Tôi vừa là bạn thân vừa là kẽ thù của chính tôi. Khi nào tôi chiều tôi, thì tôi trở thành kẻ thù của chính tôi. Trái lại, khi nào tôi ngặt với tôi, thì tôi lại trở thành bạn thân của chính tôi.

171. Khuynh hướng xấu như ngọn lửa mà đời người là cây nến dài. Bao lâu cây nến vẫn còn lửa cháy. Còn sống là còn lửa cám dỗ. Dập tắt là chyuện khó, nhưng chế ngự làm sao để ngọn lửa đừng cháy bừng lên làm cây nến mau tan biến đã là một cuộc sống rất anh hùng.

170. Trên đường đời không có những chặng đến đích, nhưng chỉ có những chặng nghỉ chân.

169. Người có chí hướng như chim có cánh. Thấy đời rộng mở mà lòng mình cũng không tù túng.

168. Sống mà không hiểu mình sống để làm gì, sẽ làm cho ta chán đời. Muốn sống yêu đời, hãy tự tìm lấy cho mình một câu trả lòi thỏa đáng. Vì “ vô tri bất một”

167. Ðời sống vô nghĩa, vì chưa tìm ra việc có ý nghĩa mà làm đó thôi.

166. Ðời sống sẽ mất ý nghĩa, nếu thấy mình không còn giúp ích đưọoc cho ai, vì sống là để phục vụ, không phải để hưởng thụ.

165. Trái cây chóng chín là nhờ sức nắng. Người sớm trưởng thành là nhờ gío sương.

164. Tài năng chỉ có thể phát triển đến tận cùng, khi có phương tiện hỗ trợ và nhu cầu khuyến khích.

163. Dù học cả đời cũng chẳng thuộc lòng được chữ “khôn.

162. Sinh ra làm người chưa phải là người, nhưng phải sống cho ra người mới là người.

161. Giáo dục mà không thống nhất là phá sản tâm hồn trẻ thơ.

160. Muốn đốt một ngọn lửa hy vọng, chính mình phải có dầu, còn Chúa sẽ cho lửa.

159. Nếu hiểu hạnh phúc trần gian là tiền tài, danh vọng và lạc thú thì không nên tìm chúng. Vì trong đó có đau khổ và sau đó có bất hạnh. Chắc chắn hạnh phúc phải nằm ngoài những thứ đó. Ði tìm những thứ đó là vong thân, là đang ngược chiều trên con đường hạnh phúc. Càng tìm càng thấy xa. Không, hạnh phúc thật gần. Nó nằm đồng chiều với cõi lòng ta. Ai biết tìm, sẽ gặp được. Bất luận giầu nghèo, sang hèn, ai cũng có thể tìm được hạnh phúc, nếu họ biết “ tri thân”.

158. Trong đêm tối mù, tôi nhìn thấy tôi rõ nhất, vì ánh sáng chỉ giúp tôi nhìn rõ tha nhân và cảnh vật, còn bóng tối mới giúp tôi nhìn rõ tôi.

157. Nếu Ðức Kitô đã cứu chuộc nhân loại bằng cây Thánh gía của Ngài, thì mỗi Kitô hữu cũng không thể thánh hóa mình ngoài cây thánh gía của riêng mình.

156. Cuộc đời ở đâu và ở địa vị nào, cũng có cái sướng và cái khổ. Ðời chỉ thực sự khổ, khi người ta chỉ nhìn ra cái khổ mà không nhìn ra cái sướng.

155. Con mọt gậm nhấm cuộc đời tuy chậm rãi, nhưng rất hiệu nghiệm, đó là sự muộn phiền triền miên.

154. Ai cho tôi một ánh đèn hy vọng, dù chỉ đủ sáng dưới chân thôi, tôi sẽ đủ sức đi nổi suốt đêm đen cuộc đời.

153. Vũ khí để tự vệ với đời là hy vọng. Vũ khí để chiến thắng cuộc đời là niềm vui.

152. Niềm vui được nối dài ra phía trước bằng sự chờ đợi của riêng mình, và được nối dài ra phía sau bằng sự chia sẻ với người khác

151. Vợ đẹp con khôn, “job” tốt rồi cũng trở thành tương đối. Tại sao vậy?- Vì tâm hồn con người đâu có thỏa mãn và dừng chân ở những thứ “chân, thiện, mỹ” tương đối, nhưng tiếp tục tìm về “ chân, thiên, mỹ” tuyệt đối.

1 >>