Hoa Lục bình của tôi ơi!
Dìu tôi về với khung trời mơn xanh
Mỗi lần hoa tím lòng kênh
Để ai vạn thuở bồng bềnh tím mơ.


Nhớ thương bèo dạt xa bờ
Lênh đênh sóng nước bây giờ bến nao?
Chơi vơi trên nước sóng chao
Nhớ hoài mái tóc thuở nào xõa vai...


Lục bình xanh ngát cho ai?
Dòng sông chở nỗi buồn phai chiều chiều
Tình đầu tôi mới biết yêu
Hóa thân trong nhụy thanh kiêu Lục Bình


Một lần tôi chợt... hiểu mình
Tỉnh cơn ác mộng với tình hư không...
Bây giờ xa cách biển đông
Nhớ về Quê mẹ nhớ sông lục bình.

Nguyễn Ðức Quỳnh

 

Nhớ Thương Hoa Lục Bình