FRANCIS P. FRIEDL

REX REYNOLDS

********

NHỮNG CUỘC ĐỜI NGOẠI HẠNG

(Extraordinary lives)

34 linh mục kể chuyện đời mình


7. NED J. BLICK WECHITA, KANSAS

Benjamin là đứa con út và yêu dấu của Giacóp ( Sáng Thế 34, 16 - 20 ) " Benjamin" cũng là từ tình cảm để gọi các tân Linh mục của hàng giáo sĩ. Cha Ned Blick sinh tại Hutchison, Kansas, tháng 6 - 1964 là một trong hai "Benjamin" của tập sách này, Ngài thụ phong ngày 23 - 05 - 1992, chỉ mới bốn năm khi được phỏng vấn. Ngài đang phục vụ giáo phận Wichita .
Con đuờng tới chức Linh mục của cha vòng vo chứ không thẳng tuột, sự phấn đấu của Ngài để có quyết định làm Linh mục, thậm chí cho tới gần ngày chịu chức, rất là hữu ích cho những ai gặp khó khăn khi nhận định và đáp trả ơn gọi làm Linh mục.
Cha Blick rất thành thật khi kể chuyện mình sau bốn năm làm Linh mục. Ngài thành thật nói về sự độc thân, về sự cần thiết để quyết tâm và đặc biệt về niềm vui của đời Linh mục. Ngài nhiệt tâm khích lệ những ai suy nghĩ về chức Linh mục.
Bảy người con của gia đình tôi được lớn lên trong nền tảng Công giáo vững chắc. Chúng tôi đọc kinh gia đình, lần chuỗi hằng ngày và trên xe đi nghỉ hè cũng lần chuỗi. Hạt giống ơn gọi của tôi được vun trồng đầu tiên và đứng hàng đầu ở trong gia đình. Cha mẹ tôi không nói về khả năng học làm Linh mục của tôi, song bạn có thể hiểu được là các ngài sung sướng biết bao, nếu tôi chọn làm Linh mục. Các ngài không bao giờ nói xấu về bất cứ một Linh mục nào và cũng chẳng cho phép chúng tôi nói xấu. Các anh em chúng tôi thường chơi cút bắt ở sân và thường nói với nhau về những ước muốn tương lai. Một trong anh em tôi muốn làm bác sĩ. Còn tôi muốn làm Linh mục. Chúng tôi coi hai lý tưởng này là hai sứ mệnh cao cả nhất : một chữa lành phần xác, một chữa lành phần hồn. Cả hai chúng tôi đã đi tới đích ước mong.
Ba người con của các mợ tôi là nữ tu. Mỗi lần viếng thăm, tôi đều cảm nhận các chị vui sống đời tu. Các chị rất bình an và hạnh phúc. Một cậu tôi là Linh mục dòng Bênêđictô ở Shawnee, Oklahoma. Cậu tôi giống như " Ông già No- en", vui vẻ và cười luôn.
Còn một ảnh hưởng nữa cho ơn gọi của tôi là nền giáo dục Công giáo. Suốt những năm trung học, tôi đã học những trường của các giáo xứ. Nhờ đó tôi được dâng lễ trước khi vào lớp. Tôi là cậu giúp lễ. Khi ở cấp I, chúng tôi được yêu cầu vẽ một hình ảnh diễn tả điều mình ước muốn, tôi đã vẽ hình ảnh Linh mục. Đôi khi tôi nói với người ta là tôi chẳng bao giờ có quyết định nghiêm túc làm Linh mục, chỉ khi lên cấp II mới có .
Học trung học, tôi gặp một lô bạn gái và ước vọng của tôi chùng xuống đôi chút. Suốt những năm đó, tôi đã nói với cậu tôi, Linh mục dòng Bênêdictô, về sự lưỡng lự của tôi. Cậu tôi bảo : "Cứ mở ngỏ những chọn lựa. Đừng quan tâm đến việc chọn lựa những loại hình cuộc sống. Điều cần là bằng cấp". Tôi coi đó là ý kiến hay, tôi tiếp tục học lên đại học. Ngay sau khi tốt nghiệp, ý tuởng Linh mục lại đến với tôi và tôi vào chủng viện ở Núi Đức Mẹ, Emmitsburg, Maryland. Hồi học đại học, tôi có một bạn gái. Tôi vẫn tiếp tục liên lạc với cô ta. Tôi ở chủng viện đúng được một kỳ học. Tôi ra làm việc : lái một trong những xe chở bia của cha tôi. Rồi tôi vào lại đại học, học làm kỹ sư.
Không bao lâu tôi thấy rằng nghề kỹ sư không hợp với tôi. Tôi lại bắt đầu nghĩ về chức Linh mục. Vì thế, tôi vào đại học để học Triết. Sau cùng tôi nghĩ là phải bỏ lối sống thử nghiệm này. Tôi quyết định dứt khoát. Lần thứ hai tôi làm đơn lên văn phòng ơn gọi. Tôi nói với Cha giám đốc chủng viện, tôi sẵn sàng và tôi được chấp nhận. Tuy nhiên tôi vẫn còn do dự, không dứt khoát. Tôi tình nguyện giúp các sơ trường Thánh Giuse, những người dạy các em tàn tật. Một sơ nói với các em là tôi sẽ trở lại chủng viện. Tôi xin sơ giữ bí mật, vì tôi lại còn lưỡng lự. Tôi vào nhà nguyện suy nghĩ cầu nguyện. Đây là một trong những buổi cầu nguyện khó nhất trong đời. Có một sơ, rất đạo đức, đi vào và quì bên cạnh tôi. Sơ cầm tay tôi và hỏi xem có vấn đề gì thế. Tôi nói là tôi có bạn gái và tôi đang lưỡng lự có nên vào lại chủng viện không. Tôi chưa bao giờ gặp ai hiểu ý nghĩ và nhu cầu của tôi bằng sơ. Cầu nguyện với tôi và sơ đã khóc . Sơ bảo : “Nếu anh không học làm Linh mục, thì ai sẽ học. Lúc đó tôi cảm thấy tôi đã có câu trả lời, câu trả lời chắc chắn hơn bao giờ hết. Sự chắc chắn này cũng chỉ kéo dài được đúng hai tuần lễ.
Bạn có tin không ? Tôi vẫn còn áy náy nghi ngại. Chủng viện gần khai giảng. Tôi gọi điện thoại cho Cha giám đốc. Tôi nói cho ngài biết sự lưỡng lự của tôi. Tôi chưa muốn vào chủng viện. Tôi lại muốn bỏ cuộc. Ngài bảo tôi ở nhà và cho tôi một tuần suy nghĩ. Đến bây giờ tôi vẫn cảm phục sự kiên nhẫn và sự hiểu biết của các ngài, Các ngài có thể viết giấy để loại tôi, song các ngài đã không làm. Cuối cùng tôi vào chủng viện. Tôi cảm thấy bình an. Và từ đó con đường cứ xuôi chảy.
Đúng, hầu như xuôi chảy. Bạn hãy tưởng tương cái gì đã đến với tôi vào đêm trước khi tôi chịu chức ? Nửa đêm tôi thức dậy. Tôi lo âu về bước nhảy lớn mà tôi sẽ nhảy sáng ngày. Tôi nhìn cuốn Kinh Thánh trên bàn. Tôi mở Thánh Kinh. Mắt tôi nhắm lại. Tôi để ngón tay vào giữa trang. Tôi gặp câu của ngôn sứ Giêrêmia : " Khốn cho cái ngày tôi được sinh ra. Có lẽ ngày mẹ tôi sinh ra tôi không bao giờ được chúc phúc". Câu đó làm tôi thức suốt đêm. Có một lúc tôi nghĩ tôi phải trốn chạy. Rồi tôi lại nghĩ : nếu tôi trốn, mẹ tôi sẽ tìm tôi và bắt tôi trở về. Dù nghĩ gì đi nữa thì mẹ tôi đã gửi thiệp mời đi khắp nơi rồi. Tôi đành rũ bỏ mọi nghi ngại và chẳng còn tìm câu Kinh Thánh nào chỉ dẫn cho mình nữa. Tôi nghĩ mọi cuộc vật lộn đó sẽ trở nên hữu ích cho tôi sau này. Bạn sẽ chẳng bao giờ chắc chắn mãi đến khi Đức Giám mục đặt tay trên đầu bạn. Đôi khi Thánh Thần, như Người làm nơi Samuel, gọi hoài, gọi hoài.
Làm Linh mục mới đuợc bốn năm, tôi không thể chia sẻ nhiều kinh nghiệm kỳ thú của đời Linh mục như một Linh mục thật là tuyệt vời. Ba năm tôi phục vụ giáo xứ Thánh Phanxicô Assisi ở miền tây Witchia, một giáo xứ lớn với 2.400 gia đình. Hiện nay tôi đang phục vụ giáo xứ Thánh Tôma Aquinô miền. Đông Witchita với 2.400 gia đình và một trường học.
Tôi đang dạy học và chuẩn bị cho các đôi hôn nhân. Tôi thích công việc này, có lẽ vì tôi đã và đang gắn bó mật thiết với gia đình tôi. Chúng tôi có một lớp nhập môn Kitô giáo cho chương trình huấn luyện người lớn và sẽ kết thúc vào lễ Phục Sinh. Tôi còn cộng tác vào trường học của giáo xứ và dạy giáo lý cho các trường công lập. Phần đông học sinh giáo xứ theo học trường Công giáo suốt những năm trung học. Trường trung học là liên giáo xứ. Tôi dạy mọi lớp của truờng. Tôi thăm các gia đình và các bênh viện. Công việc tuy bận rộn, nhưng tôi yêu thích.
Thường trong giờ ăn trưa, học sinh hỏi tôi " Tại sao cha làm Linh mục ?" Cha là một người thanh niên bình thường ? Tôi không có nhiều thời gian để giải nghĩa cận kẽ những động lực của tôi. Đôi khi tôi bảo tôi có cái nhìn lạc quan trong bi quan hoặc là tôi đã thua cuộc. Thật vậy, ở đại học tôi đã có bạn gái " Nếu cô vào nhà dòng, tôi sẽ vào chủng viện". Nàng thắng cuộc. Đôi khi tôi còn nói : tôi đã cầu nguyện nhiều để xin Chúa giúp cho tôi biết tôi làm gì để thực sự hữu ích cho đời tôi và Người đã đáp lại lời cầu của tôi. Tôi còn nói với học sinh : tôi có thể nào mà kêu mời một người trong bệnh viện đã bỏ Giáo hội quay trở về, nếu tôi không là Linh mục ? Tôi tự nói với tôi : " Tôi đã vừa cứu được một linh hồn". Dĩ nhiên có vẻ hơi phóng đại, song điều đó diễn tả cái tôi cảm nghiệm sau sự việc đó. Ít ra tôi có thể nói chiều này tôi đã làm một việc hữu ích, một việc mà tôi không thể làm được nếu tôi là nhân viên ngân hàng hay là luật sư. Thật ra họ cũng có thể giúp cho người ta trở về với Giáo hội, song tôi có nhiều dịp hơn họ.
Tôi thường nói cho các học sinh biết giá trị ơn gọi Linh mục. Tôi nghĩ nếu tôi khua chiêng gõ mõ, tôi sẽ tin được ơn gọi. Trong giáo phận tôi có 90 Linh mục và có 20 chủng sinh. Chúng tôi đã bắt đầu có lớp học cuối tuần về ơn gọi. Mỗi năm có 40 hay 50 thanh niên tham dự. Năm nay chúng tôi sẽ có khoảng 5 đến 10 người vào chủng viện.
Tôi cũng cho họ biết tầm quan trọng của Lời thề. Nếu họ hoàn toàn muốn thì hãy làm Linh mục. Các bạn trẻ hiểu và tôn trọng lời thề hứa. Tôi thích làm việc với giới trẻ và chỉ cho họ thấy rằng : trong xã hội thiếu thốn giá trị, chúng ta có thể bỏ mọi sự, song có một cuộc sống hạnh phúc. Tôi tự gọi tôi là Linh mục sân chơi. Tôi có thể có nhiều việc làm trong sân chơi chỉ trong một giờ hơn là thời gian còn lại trong ngày.
Từ khi tôi chịu chức, tôi ngạc nhiên, đúng hơn là sửng sốt khi thấy những việc đòi hỏi tôi cố gắng một chút mà có ảnh hưởng lớn trên dân chúng. Tôi thăm viếng họ ở bệnh viện và họ đã không quên. Tôi chỉ đơn giản gọi điện thoại mà người tôi gọi lại rất biết ơn. Tôi cho một học sinh biết thời khó khăn của Giáo hội, thế mà cha mẹ em xúc động vì tôi đã lưu tâm đến con cái của họ. Tôi chẳng nghĩ rằng bằng những việc nhỏ như thế mà lại có ảnh hưởng lớn. Tại sao những việc đó lại đáng quan tâm đối với các Linh mục ? Có lẽ tại vì chúng ta đụng đầu tới chiều kích tâm linh của dân chúng, trong khi các nghề khác thì không. Người ta cần nhu cầu tâm linh sâu xa. Khi họ gặp được nhu cầu này, họ sẽ đáp lại dẫu không tương xứng.
Một hạnh phúc đặc biệt cho tôi là bữa tiệc chia tay của giáo xứ Thánh Phanxicô Assisi để đi nhận giáo xứ thánh Tôma. Số người giáo xứ đến nói với tôi là họ thật sự nhớ tôi và cảm nhận những gì tôi làm cho họ. Đó là mọt xác tín đậm đà bạn không thể tin. Dẫu tôi chỉ ở đó có ba năm. Tình bạn Linh mục cùng đem lại niềm vui. Chúng tôi có một nhóm Linh mục cùng nhau ăn trưa, xem xi nê, đi xe đạp, du hành đến các hồ. Khi quyết định làm Linh mục, tôi sợ bị cô đơn. Song tôi chẳng bao giờ cô đơn, bởi vì tôi có sự nâng đỡ của các Linh mục trong nhóm và của những bạn thân trong xứ.
Đặc biệt độc thân chẳng phải là chuyện dễ dàng đối với tôi. Tôi đặt giá trị cao về gia đình, vì thế tôi thường ước muốn có một gia đình tư riêng cho mình. Thỉnh thoảng lời hứa sống độc thân trở nên gánh nặng, song không trở nên sự cản trở cho công việc. Mọi người nghĩ : trong đoạn đường nào đó của Linh mục sẽ có một cuộc chiến đấu, hoặc trước hay sau khi chịu chức. Tôi may mắn và hạnh phúc đã có cuộc chiến đấu đó. Tôi đã vượt qua và nay mọi sự trở nên tốt đẹp trơn tru. Đối với tôi, đời sống độc thân là một diễm phúc. Tôi thích lý tưởng hiến thân cho Chúa và cho Giáo Hội. Món quà đặc biệt này là một chuyện tình lãng mạn với đầy ý nghĩa. Hiện nay độc thân đòi Linh mục phải vào nhà nguyện để lấp lại chỗ hổng cuộc đời. Lỗ hổng này được lấp đầy bởi sự thân mật với Thiên Chúa. Nói cách khác, đòi hỏi này không chỉ có thể mà còn thúc đẩy tôi phải giao tiếp thân mật với Chúa. Tôi nói theo chiều hướng tích cực. Tôi biết sẽ có nhiều bất đồng của cả Linh mục lẫn giáo dân, song tôi tin độc thân sẽ tồn tại lâu dài và phải tồn tại. Tôi chẳng tin độc thân là chướng ngại của ơn gọi.
Quả lắc đang lắc khỏi chiều “tự do yêu" của thời đại và đã đến thời người ta quan tâm đến công việc của Linh mục. Cách đây vài năm tôi đến Medjugore và giúp đỡ một sơ leo lên Đồi Hiện Ra. Chị thuộc dòng Chúa Chiên Lành. Ơn đặc sủng của dòng là cầu cho Linh mục. Chị nói chuyện, chị hỏi về đời sống cầu nguyện của tôi. Chị nói : “Linh mục có nhiều giờ để chơi banh, câu cá, chơi gôn, mà lại không có giờ cầu nguyện sao ? Cha phải cầu nguyện vào giờ đó hằng ngày". Tôi cho rằng chị đã đọc được tâm hồn của tôi. Rồi chị tiếp : “Cha phải làm nhiều điều tốt. Cha là con người của đôi mắt Thiên Chúa. Mỗi khi thức giấc, Cha phải nhắc nhủ mình như thế" Người ta thích sơ biết cách đem lại lòng nhiệt thành cho đời Linh mục. Chị đã bắt tôi suy nghĩ nhiều và giúp tôi cầu nguyện thêm chút nữa.
Đời Linh mục tôi không hoàn toàn hoàn hảo. Tôi có những ngày hắc ám. Cha tôi là một người lạc quan về thời tiết. Một bạn tôi sắp sửa chịu chức. Anh đến nhà tôi. Cha tôi bảo : " Linh mục là cuộc sống cao cả". Rồi tôi nghe má tôi từ dưới nhà vọng lên : “Nhưng cũng là một cuộc sống gian khó". Giữa hai điều có một chân lý này : Linh mục là cuộc sống để tạ ơn Chúa hằng ngày.