FRANCIS P. FRIEDL

REX REYNOLDS

********

NHỮNG CUỘC ĐỜI NGOẠI HẠNG

(Extraordinary lives)

34 linh mục kể chuyện đời mình


6. WILLIAM J. BAUSCH POINT PLEEASANT, NEW JERSEY

Cha William Bausch là một Cha sở tài năng và khéo léo, một văn sĩ, một người kể chuyện tuyệt vời và là nhà giảng thuyết. Những bài giảng của Cha hấp dẫn đến nỗi giáo dân đã ghi âm và cho xuất bản. Tinh thần trẻ trung của Cha là phần đóng góp đáng kể đến nỗi Cha xin về hưu sớm vào tuổi 67 năm 1996. Có lần Cha được báo "Người tường thuật Công giáo Quốc gia" mô tả là một con người có năng lực của một đứa bé 5 tuổi thích sô - cô - la" và coi Giáo xứ Đức Mẹ Maria, ở Colts Neck, New Jersey là " mô hình cộng tác về mục vụ và phụng vụ sau Công đồng Vaticanô II".
Bất cứ Linh mục nào hướng dẫn phát triển một Giáo xứ kiểu mẫu theo tinh thần Vaticanô II phải là một vị mục tử chẳng những có cái nhìn hiện tại mà cho cả tương lai. Đó là Cha Bausch, sinh ngày 03-3-1929 tại Janesburg, New Jersey. Cha là Linh mục Giáo phận Trenton, chịu chức năm 1955.
Ngay từ lớp ba tôi đã hay nói. Để giúp tôi giữ im lặng, sơ Francos Carmel đã di chuyển bàn học tôi gần bàn của Sơ, gần như vậy mà tôi vẫn nói chuyện ào ào. Sơ đã giúp tôi thích thú làm vị truyền giáo, đặc biệt truyền giáo ở Trung Quốc. Đất nước này đã làm tôi say mê chỉ với một lý do đơn giản là nó ở tận cùng xa tắp bên kia thế giới.
Sau hai năm trung học, tôi quyết định vào Chủng viện. tôi được nhận vào trường Thánh Charles ở Cantonville, Maryland. Thời ấy đi đến đó phải mất 8, 9 giờ. Một tuần sau tôi bị trả về nhà. Cha Giám đốc - Cha Gleason, thấy tôi không biết tiếng La tinh. Bài thi sơ khởi tôi được 16 điểm, kể cả 10 điểm vì tôi đọc đúng tên tôi . Các Ngài cho tôi về. Khi tôi bấm chuông, mẹ tôi rất buồn như muốn đứng tim, song cả nhà ủi an tôi.
Sau năm thứ ba trung học, tôi lại xin vào Cantonville. Các Ngài nhận, song chỉ coi là học sinh dự bị. Như vậy, ở đây tôi là một học sinh 17 tuổi, học một năm tiếng La tinh với những học sinh 13 tuổi. Năm sau tôi được xếp vào một lớp nổi tiếng dành cho những người chậm hiểu. Tôi có nhiều thời giờ. Thời giờ đã giúp tôi thành người may mắn. Tôi khám phá ở tầng lầu trên cùng có một thư viện. Thế là tôi đọc như ngấu nghiến. Đó là bắt đầu tiến trình tự học, cái đã như là một đại hoạ trong đời tôi, thì nay đã biến về phía sau trường học. Tôi được phần thưởng.
Chúng ta là những Linh mục triều. Chúng ta cống hiến cho dân biết bắt liên lạc trong một thế giới cắt đứt liên lạc. Mọi liên lạc dễ dàng bị cắt đứt. Chúng ta đang nối họ lại với điều còn lớn lao hơn bản thân họ - đó là Giáo phận, là Giáo hội hoàn cầu, là cộng đoàn đông đảo các thánh và là cộng đoàn có cả chiều ngang lẫn chiều dọc, cả tự nhiên lẫn siêu nhiên. Chúng ta cống hiến cho họ một dấu hiệu bí tích luôn luôn lớn lao hơn những gì họ trông thấy.
Một bản thăm dò mới đây cho hay 75% người Công giáo yêu mến đức tin của họ. Họ không có ý tưởng rời xa Giáo hội. Tôi nghĩ sự thiết thân này một phần nhờ các Linh mục đã ở đó nối kết họ, cộng tác với họ, giúp họ biết họ được liên kết. Đó là một điều các Linh mục cần làm. Điều khác là chúng ta có thể nói thoải mái về những thực tại thiêng liêng. Dân chúng đói Chúa. Hãy nhìn những cuốn sách viết về các Thiên Thần, về đời sau. Các kệ sách trong nhà sách đầy dẫy. Và dân chúng đang mua. Các Linh mục ở đó chỉ cho họ đến với Phúc Âm đích thực, cử hành với họ các bí tích, dầu với những người Công giáo dửng dưng cũng vẫn đầy ý nghĩa. Truyền thông xã hội chỉ cống hiến cho họ chiều kích xà xà mặt đất, chiều kích trần tục. Còn Linh mục cống hiến cho họ một chiều kích khác .
Có một nhóm người ngày nay rất cần Linh mục là trung niên. Nhiều người đã không có ý niệm về Công đồng Vaticanô II. Họ không có những từ ngữ mà người Công Giáo lớn tuổi hơn dùng làm bảo chứng. Chẳng hạn, họ không có ý niệm về tuần 9 ngày, về chuỗi Mân Côi. Họ coi họ là Kitô hữu lớn hơn là Công giáo. Do đó lý lịch Công Giáo là vấn đề lớn với họ. Nhiều người không còn đi nhà thờ. Tuy họ tử tế và chân thực. Hãy nghĩ điều này : hàng trăm hàng ngàn trẻ em lớp tuổi 13 sẽ lang thang tới Taizé, tới tu viện Weston. Những em Công giáo lớp tuổi này cũng đang mua những sách thần học nông cạn. Chúng đói cái gì đó và chúng dễ dàng theo những chuyện nhảm nhí. Chúng cần cả mục vụ lẫn điều kiện cho mục vụ, bởi vì tính tự nhiên của chúng đòi hỏi.
Vì một vài lý do tôi đã không cổ võ ơn gọi nhiều trong mấy năm vừa khi chịu chức. Tôi không nắm chắc lý do, song có lẽ tinh thần tôi bị dao động bởi các Linh mục bỏ ra đời. Và có lẽ tôi cũng cảm thấy buồn vì những xì - căng - đan của hàng giáo sĩ. Tôi không chắc là có ai đã vào chủng viện vì đọc sách của tôi, song tôi biết có một vài Linh mục rẽ trái đã đọc, đặc biệt cuốn "Take Heart. Father" ( Cha, hãy lấy lại tinh thần )
Lời thề của Linh mục có giá trị minh chứng hùng hồn cho xã hội. Trong nền văn hoá ngày nay, mối liên hệ của chúng ta rất mong manh : 40% vợ chồng ly dị, con cái sống không có cha. Người ta không giữ lời. Các công ty sa thải công nhân đã phá huỷ sự trung tín của mình. Các Linh mục hạnh phúc sống với lời thề của mình sẽ nói cho dân chúng biết rằng : thề hứa không phải là không thể được, nó rất có giá trị. Các cặp vợ chồng lấy nhau 50, 60 năm cũng là dấu chỉ bí tích cho xã hội. Hãy nhìn đám dân đứng vỗ tay mừng những đôi vợ chồng kỷ niệm lễ vàng, lễ bạc. Người ta cảm thấy lòng chân thực đang mời gọi, dầu họ có thể không được trung tín như vậy.
Tôi rất hạnh phúc và rất đầy đủ trong cuộc sống Linh mục đến nỗi không thể mơ tưởng đến một lối sống khác. Như vậy, tôi không cần một tín nhiệm nào cho việc tôi giữ lời thề hứa. Đó là một kinh nghiệm tuyệt vời không chỉ có tính cách xây dựng, mà còn có cơ hội để thực hiện lý tưởng cuộc đời. Theo tôi lời thề trở nên khó khăn khi xảy ra những lúc cuộc đời xuống dốc. Song tôi có biết bao sự nâng đỡ, sự tín nhiệm của giáo dân tôi phục vụ, đến nỗi những lúc đó trở thành ít ỏi.
Thật thú vị có một điều làm ngăn cản hay ít ra giới hạn các bác sĩ, nhà báo, luật sư và những nghề nghiệp khác hướng về cuộc sống thiêng liêng. Đơn giản chỉ vì họ được nhìn như những nhà khoa học. Nếu họ đề cập đến những lãnh vực thiêng liêng, họ sẽ vượt qua biên giới nghề nghiệp. Vì thế họ chờ mong một Linh mục nói về siêu nhiên. Nếu vị Linh mục đó có khả năng, họ sẽ kính trọng sự chuyên môn của Limh mục.
Đời Linh mục của tôi có những niềm vui khó tưởng tượng. Trong đó là niềm vui được đi dạy dỗ, được thấy các Giáo xứ sống động, đặc biệt là Giáo xứ Đức Bà ở Colts Neck. Ngay cả bây giờ tôi đến ở đâu, tôi vẫn thấy Giáo xứ năng động. Người ta từ khắp nơi đổ về để uống cho thoả thuê những gì có nơi đây. Trở thành một dụng cụ nuôi dạy Giáo xứ về tinh thần cũng như vật chất là một niềm vui vĩ đại. Chỉ có Limh mục mới làm được như vậy. Mỗi Thứ Năm Tuần thánh khi lập lại lời hứa, tôi sung sướng nhắc nhủ tôi rằng : Tôi là cha không phải của một người, là chồng không phải của một người, mà là của mọi người. Phần thưởng của Linh mục là sự thân tình, là biết được những điều kín của người, là biết họ tín nhiệm mình không bao giờ tiết lộ những điều ấy, là biết rằng mình là một thành viên không nói của gia đình họ.
Thật sự tôi tin, tôi còn biết nữa, giáo dân tín nhiệm Linh mục trong những điều mà mình không tiết lộ cho ai khác. Họ tín thác, dĩ nhiên, nếu Linh mục trung thực. Tất cả chúng ta mang cả triệu điều kín ẩn của dân chúng. Một trong những niềm vui trọng đại của chúng ta là được tế lễ với người dân mà chúng ta biết. Chúng ta ngồi trên ghế chủ tế và nhìn xem họ. Chúng ta biết trong họ có người là đồng tình luyến ái, có người có đứa con trai tự tử, có người sẽ chết vì ung thư, có người đang gặp khó khăn về hôn nhân ..Song họ ở đó, dầu bao thánh giá đè nặng, họ vẫn hát, vẫn cầu nguyện, vẫn là họ, chứ không phải là tổng số những cá nhân. Từ cung thánh nhìn xuống, tôi có một kinh nghiệm rất mạnh về sự hiện diện lạ lùng của Chúa Kitô. Khi họ lên ruớc Chúa, tôi có thể thấy Chúa ở đó, dầu tôi biết những điều kín của họ. Thật là phần thưởng cao quý cho tôi. Tôi đã chia sẻ những điều kín nhiệm của họ. Tôi thuộc về gia đình họ. Đôi khi tôi được có cái cảm nghiệm lớn lao này là thấy rõ hơn những gì hiện diện, thấy sâu hơn những gì ở đó. Những giây phút ấy đẹp biết mấy. Tôi say mê. Những giây phút này chỉ có Linh mục mới có được .
Dĩ nhiên đời Linh mục cũng có những buổi chiều ảm đạm. Theo tôi nghĩ, một trong những điều khó nhất mà Linh mục phải vác là thiếu sự tín nhiệm của bề trên. Vài năm sau khi chịu chức, tôi được đổi về Giáo xứ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp ở Maple Shade, New Jersey. Sự chuyển đổi này là một cuộc lưu đày, bởi vì tôi đã viết một bài đăng trong tạp chí "Ave Maria" nói về những bước chân chậm chạp đổi thay sau Công đồng, Giáo phận không bằng lòng, các Ngài định phạt tôi. Cha nhiệm sở đầu tiên của tôi đã bào chữa cho tôi. Nhờ vậy, tôi chỉ còn chịu hình phạt là bị đổi đi rất xa mãi tận ranh giới Giáo phận. Mặc dầu bị bề trên xử như vậy, tôi vẫn vui trong chức Linh mục. Chẳng có gì làm hạ sút tinh thần, vì tôi thấy có nhiều sự đóng góp tốt đẹp của tôi cho xã hội. Tôi đã đấu tranh cho nhiều việc. Một năm một lần Đức Cha gọi tôi và cảnh cáo tôi. Rồi Ngài bảo tôi không được điều khiển một vài xưởng làm nữa. Tôi trở về Giáo xứ, làm những gì tôi cảm thấy tốt nhất. Tờ báo Giáo phận bị cấm không được có tên tôi. Tôi giải quyết vấn đề khó khăn của tôi đơn giản là không bàn hỏi với các Ngài nữa. Tôi không tự hào giải pháp này, nhưng bắt buộc vậy. Nét đẹp cuộc đời tôi là giáo dân các Giáo xứ. Họ là những người cộng tác của tôi. Lời thề hứa Linh mục không phải là sự thách đố đối với tôi, song là một người bạn đồng hành làm sung mãn đời tôi .
Tôi cũng có những thất vọng. Mới chịu chức tôi rất lý tưởng. Rồi tôi bị cảnh cáo. Một bà người Italia sắp chết vì ung thư, bà cưới hỏi bất hợp pháp. Gần chết bà hỏi tôi có được phép chôn cất trong nghĩa địa Công giáo không. Tôi viết thơ xin phép Toà Giám mục thì được trả lời là không. Đối với người Italia, chôn trong nghĩa địa Công giáo là như được ơn cứu rỗi, nếu không là bị luận phạt. Tôi không chấp nhận ý kiến của Toà Giám mục. Bà được yên nghỉ trong một mảnh đất của nghĩa địa Giáo xứ.
Độc thân là vấn đề của hầu hết các Linh mục. Tuy nhiên với cá nhân tôi, tôi phải nói là một điều tốt cho tôi, cả về phương diện thực tế và thiêng liêng. Tôi muốn là người hoạt động. Như thế xét theo công bình, tôi không thể có vợ, có con. Tôi không theo đuổi cái lối sống rầy rà này. Xét theo phương diện thiêng liêng, độc thân có thể làm cho Linh mục trở thành một phần tử trong cuộc sống dân chúng. Tôi trở thành cha, mẹ, anh, chị của họ. Chiều kích này, sự hiện diện này và thực tế tôi ở đây không sổ công tác, giúp tôi kiến tạo được mối dây thân tình. Dĩ nhiên nó sẽ không đến, nếu không có phấn đấu.
Ý kiến riêng của tôi về tương lai của việc độc thân là tôi không bao giờ muốn hoàn toàn bị bãi bỏ. Đây là một đặc ân. Hứa độc thân có nhiều điều để nói với xã hội kỳ quặc này. Tuy nhiên, vì là đặc ân, nên cũng khó biến thành luật. Ngay Chúa cũng nói rằng : “Ai hiểu được thì hiểu" ( Mt 19, 12 )
Để tôi nói với các bạn về điểm mấu chốt đời tôi. Cho nó là sự ngạc nhiên hay là sự thức tỉnh tùy bạn. Chừng 6 năm sau chịu chức, gia đình Crowley đến nói về phong trào “Gia đình Công giáo" Các cặp vợ chồng và gia đình gặp gỡ tại nhà của họ, có thủ bản và Kinh Thánh. Vì Linh mục có thể tới dự, song không đuợc phát biểu, trừ 5 phút cuối. Ngồi đó lắng nghe các gia đình bàn thảo về những khó khăn, như rượu chè đến 2 giờ sáng, con cái nghiện ngập, lo lắng vì thất nghiệp. Tất cả khiến tôi cảm nghiệm được cuộc sống yên ổn mà tôi đang hưởng. Tôi học được bài học tôn trọng giáo dân và ca ngợi đặc ân, quà tặng, tinh thần của họ. " Gia đình Công giáo" đã lột được cái màn mắt của tôi, giúp tôi thấy được nghị lực, vẻ đẹp của giáo dân khi sống giữa những vấn đề lớn lao. Từ chỗ đó tôi cũng nhận ra là họ có thể dạy tôi. Đó là điều tôi nhấn mạnh là cần có sự cộng tác và chia sẻ với nhau.
Tôi cũng có thể có những giây phút rất cảm động với các Linh mục khác. Tôi vừa nhận được lá thư của một Đức Ông ở Anh. Ngài đã đọc sách “Cha, hãy lấy lại tinh thần" của tôi. Ngài nói Ngài đang có ý định rời bỏ chức Linh mục. Nhưng sau khi đọc cuốn sách, Ngài đã bỏ ý định, Ngài ở lại. Một Linh mục khác ở Nashville cũng nói tương tự như vậy. Tôi cũng viết cuốn "Xưng tội, đó là Chúa". Tôi đã nhận được lá thư đầy nghị lực của một nữ tu. Chị nói cuốn sách đã đem chị trở về Toà giải tội.
Tôi đã chịu chức được hơn 40 năm. Tôi tin là tôi đã thấy sự thay đổi căn bản của địa vị Linh mục. Trong những năm đầu. Linh mục bận rộn công việc xã hội; nay thì trong việc huấn luyện. Linh mục năm 1955 là người nuôi dưỡng. Ngài ban các bí tích, thăm viếng người đau, an ủi người chết. Vì lý do thiếu ơn gọi và vì sự quan tâm của Vaticanô II trong sắc lệnh. “Tông đồ giáo dân". Bây giờ chúng ra nuôi dưỡng những người nuôi dưỡng, mục vụ cho những người mục vụ. Tình trạng đã khác hẳn xưa.
Tưong lai của Hội Thánh ? Tôi đã nói nhiều về vấn đề này. Tôi đã viết cuốn “Giáo xứ cho ngàn năm tới". Dựa trên những gì đã thấy, tôi tiên đoán :
* Có chiều hướng giáo dân hoá, công việc là chia sẻ và cộng tác. Chỉ thị từ trên xuống sẽ giảm đi.
* Giáo Hội sẽ đặt nền vững hơn vào Bí tích Rửa tội và đặc sủng hơn là văn phòng. Đặc sủng hơn văn phòng sẽ giúp hoàn thành nhiệm vụ.
* Giáo Hội sẽ được diễn tả bằng giao tiếp hơn bằng con số và thể chế. Chúng ta sẽ có nhiều cộng đoàn giao ước và tình nguyện hơn. Trong quá khứ chúng ta được gọi để vâng lời. Trong tương lai là để quyết tâm.
* Trong xã hội đa cực, đa văn hoá, Giáo Hội của ngàn năm tới sẽ phát biểu từ sự yếu ớt hơn là quyền lực. Sự thật căn cốt mà chúng ta sống là Kitô giáo ngày càng là một tôn giáo tình nguyện.
* Giáo xứ của ngàn năm tới quan tâm đến truyền thống khôn ngoan hơn là trí thức.
* Giáo xứ sẽ giảm bớt chiều hướng chương trình ( program oriented ) và chiều hướng tinh thần ( spiritually - oriented ) được tăng thêm.
* Giáo xứ sẽ quan tâm đến việc giáo dục liên thế hệ hơn là chỉ giáo dục trẻ em. Chúng ta không đặt mọi quả trứng chung một rổ.
* Giáo xứ sẽ tồn tại như nó phải có, đúng với truyền thống Giáo hội. Chúng ta sẽ là cộng đoàn của Giáo hội, chứ không còn là đơn vị biệt lập, tự trị. Ở đó chức Linh mục sẽ tìm lại tầm quan trọng mạnh mẽ nhất. Linh mục sẽ là dấu chỉ bí tích của Giáo phận rộng lớn, của Giáo hội hoàn vũ, liên kết chúng ta thành một dấu chỉ đến độ chúng ta không trở thành một Giáo hội biệt lập.
Hôm nay là thời điểm tốt để làm Linh mục ? Đúng và không.
Không, vì công chúng công kích, những xì - căng - đan, truyền thông chống Công giáo.
Đúng, vì đây là câu trả lời đích thực, vì dân chúng đang bắt đầu đặt những vấn đề của họ trong chiều hướng vĩnh cửu.
Đúng, vì cuộc thăm dò của viện Gallup mới đây cho biết sự quan tâm của dân chúng về tôn giáo có tổ chức và về Linh mục đã tăng 10 % . Cũng đúng, vì đây là thời thử thách, thời chuyển tiếp. Chúng ta đang thắp lại tinh thần của Giáo Hội sơ khởi, trở về thời Tông đồ, ở đó Giáo Hội làm việc từ sự yếu đuối của mình.
Và sau cùng đúng, vì chúng ta đang sinh, đang đỡ đẻ cho một Giáo Hội mới. Chúng ta được kêu mời phục vụ như là đồ đệ. Rõ ràng đó là niềm vui làm Linh mục hôm nay. Chúng ta đang bắt đầu trở lại giặt lưới. Chúng ta đang đối diện với những thách thức mà trước đây không có, trừ 50 năm đầu của Giáo Hội.
Đây là sứ điệp của tôi cho những ai đang suy nghĩ về chức Linh mục : “Hãy nhảy lên tàu ! Đây là thời đại đầy hứng thú. Bạn sẽ gặp nhiều khó khăn, sẽ đối diện với sự bắt bớ, song những cuộc chiến thắng sẽ vĩ đại"
Chúa Nhật IV Phục Sinh
NGÀY ƠN GỌI QUỐC TẾ