FRANCIS
P. FRIEDL
********
(Extraordinary lives)
34 linh mục kể chuyện đời mình
4. ARNOLD WEEER O.S.B MEDINA. MINNESOTA
Thánh Danh Giêsu ở Medina, Minnesota lúc đầu vào năm 1865
chỉ là một xứ nhỏ của những người di cư gốc Đức, ngày nay đã có 8.000 giáo
dân. Linh mục quản xứ, Cha Arnold Weber, được nổi danh khắp miền Trung Tây
là một nhà lãnh đạo tài năng, nhà giảng thuyết lợi khẩn và là nhà phụng vụ
tuyệt vời. Giáo dân đã quay video những thánh lễ của Cha và sao ra, nhiều
bản để gửi tặng những bệnh nhân, những người tàn tật không thể đến nhà thờ.
Trong mỗi thánh lễ, đến phần dâng lễ, các thiếu nhi dâng thực phẩm cho những
người nghèo. Năm 1995 giá trị thực phẩm đó lên tới 40.000 đô. Chương trình
này và những hoạt động khác làm cho Giáo xứ Thánh Tên Giêsu nổi tiếng là một
cộng đoàn sinh động, tích cực đóng góp và đầy đức tin.
Xét theo bề ngoài, những gì mà mỗi Cha sở làm đã vẽ nên khuôn mặt ngài là
Linh mục, đồng thời tăng thêm ý nghĩa cho chức Linh mục. Trong câu chuyện
của cha Weber, chúng ta khám phá thấy một Linh mục đã tăng thêm nghị lực cho
Giáo xứ qua việc gặp gỡ những người thiếu thốn và khuyến khích Giáo xứ giúp
đỡ những người cần trợ giúp.
Cha Aruold sinh năm 1925 trong một gia đình nổi tiếng Đức và lớn lên trong
một nông trại. Một nửa trong số 12 người con gia đình Weber đi tu dòng : 4
chị em là nữ tu Bênêdictô, Ngài và người em nữa là Linh mục Bênêdictô. Ngài
chịu chức năm 1952.
Đời Linh mục của tôi luôn là niềm vui cho tôi. Tôi coi bổn phận chính của
Linh mục là phục vụ Giáo xứ. Người giáo dân không tìm kiếm nơi chúng ta sự
thông minh xuất chúng, mà là sự thánh thiện. Họ muốn chúng ta có đức tin,
tình yêu và kính trọng họ.
Nông trại của gia đình tôi gần Giáo xứ thánh Martinô, một tỉnh nhỏ, 100% là
người Công giáo. Ơn gọi Linh mục và tu dòng rất nhiều. Tỉnh này chỉ có 200
gia đình, mà có gần 75 nữ tu và 25 Linh mục.
Bước vào bậc trung học, cha tôi gửi tôi đến học ở tu viện Bênêdictô Thánh
Gioan. 13 trong số 35 người trong lớp tôi là Linh mục. Saiu khi thụ phong,
tôi được sai đến dạy truowngf thánh Gioan chuẩn bị lên đại học. Ngay khi đó
tôi được cộng tác với Cha giám đốc ơn gọi cho tu viện. Năm 1970 trường trung
học Benilde ở Minneapolis sắp bị đóng cửa vì thiếu tu sĩ quản trị. Đức Cha
xin nhà dòng thánh Gioan điều hành. Chúng tôi đã nhận và tôi dạy ở đó 3 năm.
Tôi phục vụ một Giáo xứ ở Hồ Detroit 4 năm, rồi trở về Benilde. Lúc đó có
nhiều vấn đề nổi cộm xảy ra trong Giáo xứ Thánh Tên Giêsu ở Medina và tôi
được yêu càu đến đó. Trong những ngày đó tôi còn nhiều nghị lực để vừa trông
coi Giáo xứ Thánh Tên vưa quản trị trường Benilde. Mãi đến năm 1980 tôi mới
được hoàn toàn dành thời giờ cho Giáo xứ. Khi mới đến Giáo xứ rất chia rẽ.
Tôi đẫ nhận được 20 lá thư muốn có sự gặp gỡ để bàn về những vấn đề đã gây
nên chia rẽ. Tôi bằng lòng gặp tất cả nhưngdx người đã viết thư. Tuần sau
tôi lại đổi ý. Trong bài giảng, tôi nói : tôi muốn gặp, song với 2 điều kiện
: một là bất cứ ai đến với tôi không được chỉ trích nhóm khác, hai là mỗi
người chỉ kể cho tôi nghe những vấ đề riêng của họ thôi. Không ai đuợc thổi
phồng.
Khi làm việc về Ơn gọi. Tôi quen với cha Andrew Grêley, một nhà biên soạn
và một nhà xã hội học. Ngài thường viết cho tạp chí dòng Bênêdictô "
Orate Fratres" ( anh em hãy cầu nguyện ). Ngài đẫ đưa ra nhiều định nghĩa
rất hay về chức Linh mục. " Linh mục là người phục vụ". Trở nên
người phục vụ ma dân chúng tìm đến thì vừa biết tha thứ vừa phải hạ mình.
Nếu chúng ta không đuợc như vậy, giáo dân không đến với chúng ta. Nếu chúng
ta sống xa dân chúng, chúng ta không thể đến với họ. Chúng ta không cần sao
chép lại một thế giới hợp tác bằng những giờ giấc bàn giấy. Tôi phải vất vả
tìm thế giới ấy để làm việc trong 40 giờ một tuần. Tôi đã đọc nhiều về các
Linh mục làm việc quá tải, song chẳng có vấn đề gì xảy ra. Chúng ta phải là
những Linh mục hăng say làm việc. Dĩ nhiên là một Linh mục dòng, tôi không
chờ đợi các Linh mục Giáo phận theo giờ khắc của tôi.
Những người trẻ hỏi tôi : Tiêu chuẩn nào là một Linh mục. Tôi trả lời rằng
: " Bạn cần 2 điều : một cái xương biết cười, một cái xương cột sống.
Nếu không có hai cái đó bạn không thể là Linh mục. Nếu văn hoá của chúng ta
khác với những biểu tượng của các Linh mục. Nếu bạn không biết cười bạn sẽ
bị căng thẳng khi gặp các vấn đề gai góc và không thể giảng Tin Mừng được.
Còn nếu bạn không có xương sống, thì bạn sẽ sớm ngã quỵ dưới nền văn hoá chung
quanh"
Hàng giáo sĩ chúng ta cần cột sống. Đôi khi chúng ta phải tấn công vào những
vấn đề gây cấn của thế giới chúng ta., bằng các bài giảng hay bằng tờ báo
nhỏ Chủ nhật. Chúng ta tránh nói về những vụ ly hôn, có lẽ vì chúng ta sợ
đụng chạm đến những người ly hôn trong Giáo xứ. Song những người bị ly hôn
chỉ muốn chúng ta cảm thông họ thôi .Chúng ta là Linh mục cần cả hai : Lý
tưởng cao thượng và sự cảm thông. Những năm qua chúng ta đã có một lý tưởng
nhưng không có sự cảm thông. Bây giờ thì chúng ta lại coi thường lý tưởng
mà hoàn toàn chỉ có thương cảm. Chúng ta cần cả hai. Chúng ta không thể để
thương cảm ma phá huỷ lý tưởng. Đó là những gì đang xảy ra về những vấn đề
phá thai, ly hôn và sống chung chưa phép cưói - đã mất hết lý tưởng. Nếu chúng
ta chỉ kêu gọi sự thông cảm thì chúng ta đang đáng mất giáo huấn của sứ điệp
Chúa Kitô. Trái lại, nếu chúng ta rao giảng sứ điệp. Tin Mừngmà không biết
người chúng ta đang nói, thì chúng ta sẽ chỉ tác động đến những con ngườ vô
tâm. Như vậy, chúng ta gửi sứ điệp với sự cảm thông; không hề lên án. Theo
cá nhân tôi, được cả hai thật là khó Tôi phải học nhiều ở các dụ ngôn : để
cỏ lùng và lúa mọc bên nhau; một vài hạt giống gieo trên đất tốt, vài hạt
trên sỏi dá. Nhiệm vụ của chúng ta không thành công, sống trung thành.
Một trong những điều làm cho đời Linh mục của tôi dễ dàng thành công hơn là
uỷ quyền cho giáo dân, phải tin vào bí tích Rửa tội. Bất cứ công đoàn nào
muốn vững mạnh trong phụng vụ và trong công tác xã hội, thì cần hiểu bí tích
Rửa tội đã trao quyền cho giáo dân như thế nào. Một vài Linh mục đã không
trao, mà cò độc quyền. có một thời tôi nghĩ tôi chỉ là một thành viên trong
bất cứ quyết định nào của Giáo xứ đào luyện kiểu người Đức của tôi khiến tôi
có đường lối này. Bây giờ tôi không chỉ trao quyền mà còn tin cậy giáo dân
sẽ làm tốt công việc như tôi, nếu không hơn tôi, Ngày nay mà độc tài sẽ đánh
mất tất cả những gì Vaticanô II chủ trương.
Công việc quan trong nhất đời Lih mục của tôi là tâp trung vào bí tích Thánh
Thể. Công việc quan trọng nhất trong việc dạy dỗ là bài giảng. Tôi mất 7 đến
10 giờ để soạn các bài giảng Chúa nhật. Sự lớn mạnh của Giáo xứ một phần nhờ
bài giảng. Giáo dân của tôi đến từ 75 địa chỉ khác nhau. Họ đến vì phụng vụ
và vì bài giảng. Khi tôi bất đầu ở đấy, cách nay đã 16 năm, có 250 gia đình,
nay là 2.500 gia đình với 8.000 giáo dân, ngày nay giáo dân tôi không đòi
hỏi gì, trừ phụng vụ. thánh nhạc và bài giảng cho tốt. Chẳng hạn, mỗi Chúa
nhật tôi không đề cập đến chiến tranh, đến hạn chế sinh sản, không cho đó
là những đề tài quan trọng. Thật ra chúng chẳng nuôi dân. Phụng vụ Chúa nhật
đòi hỏi giảng Phúc Âm. Chủ tịch hội Serra đã làm cuộc đièu tra xem hội viên
của họ mong gì nơi Linh mục. Thảy họ đều tra lời là lòng thương yêu và sự
am hiểu thần học.
Dân đói của ăn thiêng liêng. Một rong những mối phúc tuyệt vời là " Phúc
cho ai đói khát điều chính trực, vì họ sẽ được no đủ". Nếu đó là sự thậ,
thì những ai không đói khát thì lòng họ trống rỗng rồi. Khi tôi hướng dẫn,
tôi khám phá đa số trống rỗng. Phần lớn trong tâm là đặt trong lãnh vực hoạt
động xã hội. Tôi cần nhiều thời gian để giúp họ dấn thân cá nhân với Chúa
Giêsu và sự cứu độ bằng Đức tin. Cũng giúp đừng quên đoạn Tin Mừng Matthiêu
25 :" Vì TA đói các ngươi đã cho ăn. Ta khát các ngươi đã cho uống. Ta
khách lạ các ngươi đã tiếp rước. Ta mình trần các ngươi đã cho mặc. Ta ốm
đau các ngươi đã chăm lo. Ta ngồi tù các ngươi thăm viếng" ( 35 - 36
)
Giáo xứ chúng tôi đặc biệt lưu ý đến Lời Chúa này. Chúng tôi vừa quyện giúp
một Giáo xứ nội thành số tiền đạt, tới 600.000 đô, chúng tôi cũng cung cấp
cho họ mỗi năm 60.000 đô trong vòng 10 năm để ngôi trường của họ được hoạt
động. Khi xảy ra vụ bom nổ ở Oklahoma, Tổng giáo phận chúng tôi gửi tiền trợ
giúp.14% tổng số tiền do Giáo xứ chúng tôi. Chúng tôi có chương trình xe bán
bánh kẹo. Chúng tôi giúp những người lang thang hè phố làm và đem bán. Qua
chương trình này tiền giúp năm nay là 75.000 đô. Lợi tức của Giáo xứ là 3.000.000
đô 24% làm công việc bác ái. Chúng tôi có 350 trẻ em học trường chúng tôi.
Giúp các bạn trẻ học truowngf trung học Benilde. Mỗi học bỗng là 1.200 đô.
Tiền thu được trong lễ hội sắp tới, chúng tôi sẽ cắt ra 35.000 đô làm việc
bác ái . Trong Giáo xứ có gần 500 người cần có người đi cho giúp. Chúng tôi
mở chuơng trình góp vốn, bằng cách bán những chi phiếu này cho các tiệm địa
phương. Tiền lãi dùng để góp vào chương trình xã hội. Chúng tôi có chừng 10
dự án xã hội.
Về phương diện tinh thần giáo dân ngày nay không mạnh. Họ cần cứu chữa. Khi
tôi mới chịu chức, có một người chết. Chúng tôi đã không có thánh lễ an ủi
họ. Nay thì trước khi chôn. Chúng tôi sắp xếp để an ủi người còn sống. Dĩ
nhiên cũng có người cực đoan nói rằng đó là ý Chúa, thế nhưng lòng thương
cảm vẫn là cần. Mảnh bằng của tôi là cố vấn cho hôn nhân. Tôi giúp việc này
trung bình 20 giờ một tuần. Tôi kêu gọi đức tin và sức mạnh ý chí của họ tôi
rất ngạc nhiên là có nhiều người có đủ khả năng để giải quyết các vấn để của
họ, nếu họ chỉ cần dựa trên hai điều : đức tin và sự phán đoán.
Theo ý tôi, Giáo xứ cần thay đổi những thực hành đạo đức. Tôi không khuyến
khích những lối sùng mộ cá nhân, song tôi cũng không bỏ. Chúng tôi có tổ chức
chầu Thánh Thể từ 2 giờ sáng đến 9 giờ tối, 5 ngày một tuần. Giáo dân lần
chuỗi sau thánh lễ hằng ngày. Vài người trong nhóm Medjugorje muốn thái quá,
song những cuộc hành hương cũng phát sinh kết quả. Ở đây tôi giúp cho một
nhóm 30 người trẻ tĩnh tâm. Khi tôi trở lại, ba trong số ấy đã gia nhập đoàn
Hoà Bình, một vào chủng viện. Người ta hỏi tôi có tin Medjugorje không ? Câu
trả lời của tôi là : ý kiến về các cuộc hiện ra không phải là nhiệm vụ của
tôi là : ý kiến về các cuộc hiện ra không phải là nhiệm vụ của tôi. Tôi biết
rằng những người tôi đem họ đến đó, không phải là những người cầu nguyện,
nay thì họ thích cầu nguyện. Tôi đã gửi một cô gái bị thần kinh tới đó, nay
cô đã lập gia đình, có 4 con và không cần đi bác sĩ nữa. Như vậy đối với tôi,
vấn đề khôn pahỉ là Đức Mẹ đã hiện ra hay không, mà là vấn đề Medjugorjo có
biến đổi người ta để cầu nguyện không ? Đức Thánh Cha đã đề cập về vấn đề
này, Ngài nói : hiện tượng không thể xấu, nếu kết quả là tốt.
Một trong những niềm vui của đời Linh mục là thấy người ta trở lại với Giáo
hội trước khi chết. Ở hồ Detroit, tôi biết một gia đình có 7 người con cha
họ rượu chè say sưa. Từ mẹ đén con không thèm nói chuyện với ông. Tôi đến
thăm ông ở bệnh viện. Ông gần chết. Tôi nói : ' Người ta cho tôi biết ôn chẳng
còn nhiều thời gian nữa, Thật là tốt nếu ông làm hoà với gia đình". Ông
trả lời : ' Vâng, nhưng gia đình tôi không muốn đến với tôi". Tôi mời
vợ ông. Vợ ông bằng lòng. Tối hôm đó cả gia đình tới bênh viện. Tôi rời ăn
phòng đi ra. Một giờ sau tôi trở lại, vợ và các con đang ôm ông. Tất cả đều
xin lỗi. Ông chết một cách hạnh phúc.
Trong những năm làm Linh mục, 5 năm sau cùng là nặng nề nhất. nhưng cũng có
gia đình và vui nhất. Tôi là Linh mục duy nhất trong xứ. Tôi phải cử hành
mọi Thánh lễ. Cuối tuần có 5, đôi khi 7 nếu có hai hôn lễ. Trung bình có 80
hôn lễ một nămvà 250 nghi lễ rửa tội. Khi những người tôi làm phép hôn phối
sinh đứa con đầu, họ muốn tôi rửa tội Tôi phải xin họ nhường việc rửa tội
cho các Thầy Sáu. Mặc dầu tôi phục vụ 8.000 giáo dân, tôi vẫn không bị câng
thẳng. Tôi không có ngày nghĩ. Thường là làm việc cả 7 ngày trong tuần. Một
năm tôi du hành một lần. Tôi sắp xếp thời giờ, không nhờ và ai làm thế công
việc của tôi. Tôi không cảm thâý là quá cẩn thận, bởi vì tôi nghĩ đó là điều
giáo dân tôi muốn.
Tôi thường nói với bất cứ bạn nào suy nghĩ về ơn gọi rằng : trong thời buổi
này họ đang chọn một sự chọn lựa tốt nhất. Trong đời tôi không có bao giờ
có nhiều thách thức như bây giờ. Có phải lúc này đi vào thế giới vi tính là
tốt ? Nhưng cái không chắc chắn thì nhiều. Tuy nhiên người ta dấn thân vào,
và người ta khám phá ra đó là một thách thức cao đẹp. Làm Linh mục ngày nay
là một thách tức lớn lao, bởi vì chúng ta đang sống trong một xã hội cần nhiều
sự trở về. Giúp cho dân quyết dịnh tin thác vào Chúa Giêsu thì cần nhiều tiếng
gọi bàn thờ. Nó cũng đòi hỏi một sự đổi thay hệ thống giá trị. Tôi không biết
ai làm tốt hơn trong lãnh vực này bằng Linh mục.