SÁNG TẠO

Có một sự khác biệt trời vực giữa sáng tạo của Thiên Chúa và sự sáng tạo của con người, trên phương diện nội tại. sángt ạo của Thiên Chúa là sáng tạo sống động. Sáng tạo này phát sinh sáng tạo khác, muôn ngàn đời vẫn mới.

Sáng tác của con người trong khi chỉ là sáng tạo khô cằn. Sáng tác này không tự làm nảy sinh sáng tác khác. Sẽ cũ với thời gian, sẽ biến thành cổ vật trong viện bảo tàng.

Hơn nữa, sáng tạo của Thiên Chúa kêu mời sự hủy diệt. Vì hủy diệt phát sinh hữu thể mới. Hạt lúa chết đi phát sinh cây lúa mới, cho nhiều bông lúa mới. Hủy diệt trong tiến trình sáng tạo của Thiên Chúa có gía trị tích cực. Hủy diệt chưa phải là tận cùng. Chết chưa phải là hết nhưng là khởi điểm và là điều kiện cho những sáng tạo mới.

Sáng tạo của con ngườintrái lại lo sợ sự hủy diệt. Vì hủy diệt ở đây đồng nghĩa với hư vô. Hủy diệt là mất không đền bù. Một bức danh họa đã cháy không thể tìm ra bức thứ hai.

Sáng tạo của Thiên Chúa ủng hộ luật đào thải. Ðào thải để nối tiếp sáng tạo. Sinh tử, tử sinh là chu kỳ vòng tròn. Sáng tạo quay quanh tâm điểm Thiên Chúa và không thể tách rời Ngài. Thế hệ này phải qua đi để bắc cầu cho thế hệ tươi trẻ khác. Sáng tạo không đào thải là sáng tạo khô cằn. Chấp nhận đào thải là chấp nhận vị tha. Chấp nhận chết để nhường chỗ cho người khác sống. Chấp nhận hủy diệt để cộng tác vào sự sáng tạo không cùng của Thiên Chúa.

Lm. Giuse Vũ xuân Huyên +