Ôi ! Mẹ Của Con

Sau 5 tuần lễ đặt chân đến nước Mỹ, xứ thần tiên, anh Tư đã may mắn kiếm được việc làm ở một nhà hàng, lương khá so với những người mới đến, khoảng hai ngàn đô la một tháng.

Có tiền, anh Tư bắt đầu tập tành sống chạy theo vật chất. Anh mua sắm quần áo của những hãng nổi tiếng, cho dù những bộ quần áo đó không thích hợp với anh. Chiếc xe hiệu sport mắc tiền đời mới, anh vui chơi thỏai mái với bạn bè, rồi mỗi tháng anh không ngừng gọi điện thọai cũng như gởi tiền về Việt Nam cho người yêu của anh.

Nói chung, anh Tư đã sống một đời sống buông thả, không cần nghĩ đến tương lai.
Anh cảm thấy đời sống của anh như chiếc diều gặp gió, bay vun vút trên không trung và hãnh diện với đời .’Xem này ! ta có thể làm được tất cả’ anh thầm nghĩ, nhưng lại quên mất mình chỉ là chiếc diều với giấy mỏng, khung sườn dòn và được tạo dựng bởi lòng thương xót.

Anh đâu ngờ ! bỗng một hôm khung sườn của anh bị rạn nứt, chiếc diều chao đảo, mất thăng bằng, quay lộn vòng rồi nhào xuống.Trong lúc anh Tư nhào lộn xuống dốc, anh bị mất tự tin, phập phồng lo sợ, bất an.

Cuốn tự điển trong đời anh Tư chưa hề có hai chữ CANCER, nó đã làm anh Tư không ngừng chất vấn” Tai sao là tôi !. “ Bệnh tật, đau khổ, đã chiếm cả hồn lẫn xác. Để tránh né sự thật phũ phàng này anh Tư đã lang thang tìm an ủi, anh đến với bạn bè xưa cũ, nhưng rồi anh chỉ nhận được sự khinh khi, những ánh mắt lạnh lùng, ngó lơ. Anh đau buồn chuyển sang người yêu ở quê nhà, hy vọng nàng có thể bù đắp lại phần nào sự đau khổ mà anh đang gánh chịu trong những ngày u tối của cuộc đời anh. Nhưng ai nào ngờ! Nàng chỉ biết nói:” anh tự lo lấy đi, em chỉ cần giấy bạc xanh, sao tháng này không thấy anh gởi về.”

Anh Tư chỉ biết đau khổ và thốt lên lời oán trách: “Ôi! Thói đời, không may cho kẻ mắc bệnh hiểm nghèo như tôi.”

Gia đình anh là nơi nương tựa trong những ngày tăm tồi đó, nhưng nó không đủ để giải thoát những khắc khỏai trong tâm hồn anh. Anh đã thất vọng, chán chường, không lối thoát của con ma bệnh đã thừa cơ hội đẩy anh đi tối về khuya.

Nhìn anh tôi không cầm được nuớc mắt, cho nên đã khuyên anh:” Chúng mình chỉ là con người, bác sĩ cũng chỉ chữa về phần thể xác, còn tâm hồn anh thì họ không chữa được, ngay em cũng không thể nào giải tỏa được gánh nặng trong tâm hồn anh. Bệnh CANCER đã dằn vặt anh khiến anh thở không nổi, nó đang ghì chặt anh từ linh hồn cho đến thể xác, em biết trên đời này không ai có thể hiểu thấu tâm hồn anh hơn Đức Mẹ, sao anh không thử đi nhà thờ Mission không xa nhà mình bao nhiêu, anh hãy đến đến gặp Mẹ để thổ lộ tâm tư của anh cùng Người, em chắc chắn rằng Người sẽ không bỏ anh”. “Mẹ của Thiên Chúa?” anh hỏi lại tôi rồi im lặng không nói một lời.

Một đêm khuya, anh Tư đi lang thang và rồi Chúa Thánh Thần đã giục lòng anh đi tìm Đức Mẹ, vì qúa khuya, anh cứ chạy vòng quanh và đã tìm hoài mà không thấy ngôi nhà thờ, anh Tư thầm nghĩ: “ Lần này không thấy thì mình đi về” khi anh vừa định quay đầu xe thì tượng Đức Mẹ Fatima ở truớc cổng hội trường, như một phép lạ anh dừng xe, bước xuống và đứng nhìn ngắm Đức Mẹ thật lâu, nhìn khuôn mặt khả ái, hiến từ của Mẹ, anh đã không ngại mở cõi lòng anh để mà thổ lộ tất cả tâm tư sầu khổ của đời anh cho Mẹ, một người Mẹ mà anh chưa hề một lần gặp mặt mà chỉ nghe cô em nói đến với một tấm lòng đầy kính trọng.Anh Tư có cảm tưởng Mẹ đã thấu hiểu lòng anh, đôi mắt Mẹ dịu dàng nhìn anh như an ủi, chở che.

Anh Tư ra về với một tâm hồn thanh thản, bình an, với một niềm vui, phó thác và cậy trông. Kể từ hôm đó, thể xác gầy gò ốm yếu của anh sau mấy tháng trời nằm trên giưòng bệnh, nay chỉ còn là da bọc xương đã không còn gây cho anh cảm giác đau buồn nữa, anh sống thật bình thản, và luôn nghĩ:”Ai đối xử với tôi ra sao, điều đó không thành vấn đề nữa, vì nay tôi đã có Đức Mẹ ở trong tôi, Người là người Mẹ luôn vỗ về, chăm sóc và luôn tươi cười với tôi dù tôi bệnh hoạn hay khỏe mạnh.”

Bây giờ thì con bệnh ác nghiệt không còn hoành hành trong cơ thể anh nữa,anh từ từ phục hồi và trở lại sống một đời sống bình thường và ý nghĩa hơn. Tinh thần anh thoải mái, anh luôn đến nhà thờ để thăm Mẹ, vì anh biết Mẹ thương anh, và như người con hiếu thảo, anh không thể nào để mẹ mong đợi anh, dù anh vẫn chỉ là người con ngoại đaọ.

Lạy Mẹ nhân ái! Lòng mẹ thương chúng con biết dường nào, bút mực nào con kể xiết. Không ai đến Mẹ mà phải về không, chúng con hoàn toàn tin tưởng như vậy. Giờ phút này con chỉ biết cầu xin Mẹ cho chúng con luôn là những đứa con ngoan của Mẹ, nhất là xin Mẹ giúp cho chúng con biết cầu nguyện, biết hy sinh nhiều hơn, để qua chúng con anh Tư sẽ nhận ra tình yêu vô bờ bến của Thiên Chúa, và sớm được Chúa cho trở lại làm con cái Chúa, để anh Tư sẽ là một chứng nhân sống động trong cánh đồng truyền giáo, cùng đồng hành với chúng con trong việc mở mang nước Chúa. Amen

Têrêsa Quan Bội Nghi