Vào một buổi chiều, nắng hanh vàng rớt lại trên mảnh vườn của nhà xứ, nhìn buồn và xót xa như sau những ngày mất nước. Rau cỏ héo úa vàng vọt bên cạnh những bụi hoa cằn cỗi,và nhữnh cây mít trơ cành. Duy nhất một bụi chuối, chắc nó cũng chẳng cho gì, nhưng không! Một buồng chuối tây, trái đã bắt đầu lớn bằng hai ngón tay chụm lại.
“ Chẳng bao lâu nữa là có thể ăn được,
nhưng mà sao cây chuối lại ngiêng thân về mé đường đi và buồng chuối lại đổ
ra mé ngoài“.Suy đi nghĩ lại, cha xứ băn khoăn và tính ra một lẽ.Thôi được,
lấy bao ny lông bọc buồng chuối lại, để tránh cho chim có thể làm hư hại và
treo một tấm bảng bên cạnh với hàng chữ:“Chớ lấy của người“.Cha khoan khoái
xoa tay cho là diệu kế. Thời buổi này cái gì cũng có thể mất, kể từ vật chất
đến tinh thần. Hôm nay nó thuộc về ta, ngày mai nó thuộc về người. Hôm nay
ta tự do, ngày mai ta tù tội.
Ngày lại ngày buồng chuối lớn thêm, trái nào trái ấy căng phồng ươm vàng.
Cha xứ yên trí và cho rằng, với hàng chữ thuộc mười điều răn của Chúa rất
là hiệu nghiệm, chỉ chờ vài ba ngày là cha có thể chặt nó mang vào nhà.
………..
Sau khi hút điếu thuốc lào và uống ngụm nước trà.Cha khoan khoái bước ra vườn
trong niềm vui nhè nhẹ, nhìn từng cọng rau, từng ngọn cỏ cha nghĩ thầm, phải
tưới thêm nước và bón thêm phân, nhưng sao cái gì bây giờ cũng khó quá, hiếm
và nghèo! Hai cái ấy nó cứ bó chặt trong đời sống hiện tại .
Chợt nghĩ tới buồng chuối, cha xăm xăm đi ngang cây mít, len nhẹ giửa đám
khoai lang và nhìn lên. Hình như cây chuối hơi thẳng lại. Ô! buồng chuối đã
biến mất. Bên cạnh là tấm bảng đen đã được viết thêm dòng chữ:“ Cho kẻ đói
ăn“, còn đọng vài giọt nhựa chuối như nhưng giọt lệ. Khóc cho ai đây? Cho
mình hay cho người.
TL(Aachen)